Những ngày sài gòn

 Thức giấc vừa vào sáng , khi tiếng chuông báo thức quen thuộc vẫn réo rắt bên tai , cái khí trời đôi chút se lạnh lòng người , đôi mắt tôi vẫn còn một nhắm một mở nhớ những giấu ấn đẹp trong cuộc đời

 

Sài Gòn những ngày đầu của tháng 12 / 2014 

 Thức giấc vừa vào sáng , khi tiếng chuông báo thức quen thuộc vẫn réo rắt bên tai , cái khí trời đôi chút se lạnh lòng người , đôi mắt tôi vẫn còn một nhắm một mở nhớ những giấu ấn đẹp trong cuộc đời . Kéo cửa ra khỏi nhà để đến với công ty , con đường quen thuộc hằng ngày vẫn như thế ấy , một năm - hai năm - ba năm chưa thấy nó thấy đổi điều gì lạ ở nơi này .

Tôi mặc một chiếc áo khoác lông màu đen , sờ vào nó rất là mềm mại , nhìn ấm áp vô cùng . Nhưng thực tế là nó rất mỏng cũng chỉ để giành mặc được ở cái Sài Gòn này ! Hi Hi

Chút gió hiu hiu khẽ len trong những sợi tóc đen sau một năm Tôi không thay màu cho nó . 

Sài Gòn cũng có thể nói Thu sang đầu Đông đến là khí trời trong xanh và đẹp nhất với ai đã từng gắn bó với nơi này rất nhiều . 

Chút gió lạnh là lòng người hòa quyện vào những câu chuyện đời .

Chút tia nắng hồng làm trái tim ấm áp hơn 

Mây trên cao cứ trong xanh giữa trời

Đôi lúc khẽ đung đưa tán lá cây liu xiu bên con đường tắt tôi cố tình đi ngang qua hôm nay để tìm lại một chút cảnh quen ngày đó

Và một điều duy nhất không cần phải bàn cãi là xe vẫn đông như lễ hội.

 

Ngày ấy , khi gió lên cao và nắng chiều buông xuống là những ngày vui vẻ và vô tư không lo nghĩ :  đôi lần đơn giản hôm nay ăn gì , thích đi đâu , mặc gì đi chơi nhỉ , ....Giờ thì tất nhiên khác rất nhiều rồi ( vì tuổi đời già hơn 23 +  rồi ấy ) sự nghiệp , tương lai , và cả chuyện gia đình nhỏ nữa cơ mà ...

Có còn tuổi trẻ nhiều nữa đâu mà phượt đây , phượt đó ...

Cứ những năm tháng qua đi là những năm tháng sau tôi tua lại để nhắc nhở những thứ đi qua có ý nghĩa trong trái tim là Tôi nhớ rất rõ .

 

Mỗi người một câu chuyện , ngày hôm qua với những câu chuyện không vui về mọi thứ ( gia đình , bạn bè ...) , những lời khuyên thật sâu và chân thành . 

Có người đặt câu hỏi cho tôi : 

" Khi rơi vào hoàn cảnh không vui ở Sài Gòn này ! : " Ai có thể là người tôi có thể khóc ngay trước mặt họ , và tôi có thể kể cho họ nghe , và những điều tôi nói không cân nhắc ngôn từ , không dè chừng mọi thứ "

Sau lời giải đáp của tôi , Tôi nhận lại một lời an ủi , lời khuyên chân thành nhất . 

Con người Em sống qua tình cảm , Em xem ai cũng quá trân trọng nhưng nó cũng có cái không tốt , điều không muốn nhất đó chính là sợ người tổn thương lại là Em gái ngay trước màn hình điện thoại của tôi .

Em hãy sắp xếp lại tất cả mọi thứ một cách rõ ràng nhất ! 

Gia đình thì ai cũng có một cành cây về cuộc đời , em cũng thế .

Không phải bây giờ em cứ sống bình yên và lặng lẽ thì là em cho mình không được vui vẻ hiểu không ?   

 

( hình ảnh của một người bạn chụp hộ : likephoto.vn )

Sài gòn hôm nay bắt lòng tôi nhớ về , những ngày tôi đón bạn nơi xa đến với mảnh đất Sài Gòn , những nơi quán quen góc nhỏ như : Cafe , các Shop thời trang , những phong cảnh ở các quận trung tâm .... Dồn dập những ký ức về . Tôi lại nói với bạn " Thành Phố Xa Hoa tráng lệ " nó khác với nơi bạn sống lắm đúng không ? 

Cảnh ở đây , con đường ở đây , tình cảm con người ở đây , nó mang một sự ồn ào , náo nhiệt và bập bùng sức cháy rất tình cảm . 

Tôi lại khác , khi đi đâu đó chơi được dăm bảy hôm , tôi lại hóng đôi chân bé nhỏ để về lại Sài Gòn . 

" Nhiều người lại hỏi " 

Sài Gòn có người thân mày à , Sài Gòn có người yêu mày đấy hử ...

Vỏn vẹn :  Đâu có người thân , đâu có người yêu nơi ấy

Thế làm gì mà nôn về .

Chẳng nôn gì cả ? Chỉ nhớ nó , muốn được thấy nó , thấy cảnh đấy chứ có làm gì đâu . 

 

Những ngày ngày tháng tháng năm năm của sài gòn : 

Đêm tối , những gánh hàng rong bán " bánh tráng trộn " trước cổng trường sư phạm đưa Tôi về kí ức sinh viên , lúc đêm khuya làm luận án chẳng thể ngủ được lại réo gọi " vi vu sài gòn " len lỏi qua từng con đường nhỏ , ghé những gánh hàng rong ăn vặt chỉ thế mà qua đêm với chúng bạn . 

Tôi rất thích ăn món gọi là " Lẫu " rất tuyệt vời . Lần đầu được đến ăn trên con đường " Dương Tử Giang " đông kín người ngồi đường , thấy bọn trẻ con chìa tay xin vài đồng lẻ , mặt mày len luốc ... Chúng làm việc rất kiên trì nhìn cảnh đấy Tôi thắc lòng đau đớn ...
Rồi qua theo năm tháng , món lẫu cũng quen thuộc , nhưng đứa trẻ ấy là những hình ảnh , mảnh đời cuộc sống rất đỗi bình thường trải qua hằng ngày . 

Có những ngày bị khờ lừa sửa xe , bị lừa một số tiền ngu ngốc ....

Từ đấy , con người Sài Gòn cũng có chút lao đao lạnh lùng và đôi chút là vô tâm dù rằng thấy thương , thấy đời quá bình thường , thấy chẳng có gì phải làm ngạc nhiên .

 

Một ngày Tôi rời trường học vào làm cùng một Công Ty ở Sài Gòn , Tôi đọc được một trang báo với tựa đề " Người cha đơn thân ...."  

Lúc này thì trái tim Tôi bắt nhịp được cảm xúc tất cả , quý những thứ hiện tại , quý công việc từ thiện đang làm , càng quý hơn những con người đấy hiện diện gần gũi với mình như thế ...

Nhiều thứ càng gần gủi và gắn bó hơn với Sài Gòn ...

Chẳng lâu sau đó dòng đời cho Tôi thứ mang tình cảm thiên liêng ấm áp của chị gái , từ bé đến giờ Tôi chưa bao giờ nhận được đơn giản tôi không có chị gái tự dưng giờ , được an ủi , được khuyên bảo , được dạy dỗ từ một người chị ... Những cái tôi nhận được , trông thì quá bình thường với mọi người  , nhưng với Tôi ở đất Sài Gòn này được gặp được gắn kết như thế rất ít khi vậy ...

Mọi người nói dè chừng với Tôi rằng : 

- Không tin ai được cả , người ta lợi dụng nhau là nhiều 

- Đừng quá tôn trọng họ mà chính họ không tôn trọng mình 

- Không biết được lòng người .

Dù ai nói thế nào , Tôi vẫn biết dè chừng và vỏ bọc không phải đối với ai cũng thế . 

Sài Gòn có rất nhiều người tốt gấp trăm ngàn lần , không toan tính , không lợi dụng ....Đơn giản tình thân, tôn trọng xuất phát từ tấm lòng .

( hình ảnh của một người bạn chụp hộ : likephoto.vn )

Buổi sáng ngày đầu đông của 2 năm trước và hình ảnh của một năm trước : Tôi nhớ như in , 2 hình ảnh gần như rất sát kề giống nhau , hình ảnh Tôi khóc nất lên khi biết tin một người bạn của Tôi đi xa , như nhìn thấy một người thân phải rời xa mảnh đất Sài Gòn , có nghĩa là rời xa Tôi  ...
Tôi khủng hoảng suốt một tháng liền

 

Và biết được rằng họ là những người Tôi thương yêu và quí trọng lắm . 

Nó cũng được đem vào kho ký ức đầy yêu thương này . 

Đến bây giờ Tôi không bao giờ tìm được cái cảm xúc khi tiễn ai đi xa Sài Gòn. Giống như 2 hình ảnh lúc ấy cả .

 

Đến ngày hôm nay Tôi vẫn rất nhớ cái mùa đông đã đến , sài gòn cũng cần một chút ấm áp , tình thương , và vẫn còn Tôi ở chính trên mảnh đất này để nhớ về Sài Gòn  những ngày đều mang đậm chất yêu thương .

 

Nguồn : Tina Nguyễn 

Bạn đang xem: Những ngày sài gòn
Bài trước Bài sau
popup

Số lượng:

Tổng tiền: